Thứ Năm, 17 tháng 1, 2013

TÌNH XƯA

Gió phiêu bồng 
Thương đồng bịn rịn 
Tiễn hẹn hò 
Úa lạnh cuộc chia ly .....
Môi lục bình mấp mái thầm thì 
Trái niềm  tin lơ lững 
Rơi trong vườn luyến tiếc ...
Nắng hóa pha lê
Chói chang bên kia bờ đất Việt 
Buồng cau  xanh lạ cói trầu vàng ...
Bước thăng trầm 
Cánh cò chở nắng 
Vụt cánh đồng ngang 
Tiếng ru cong vẹo lỡ làng tình xưa !

2 nhận xét:

  1. Kỷ niệm tình yêu :là thứ mà con người sẽ đeo mang đến hết cuộc đời.
    kẻ ở hay người đi đều hiểu được nổi trăn trở day dứt luôn canh cánh bên lòng.
    Đưa một cuộc tình theo bước phiêu du,buổi tiễn nào mà không úa lạnh,
    bịn rịn., chia xa…
    Tình yêu thơ mộng đã đến, tại sao lại cứ :môi mấp mái thì thầm không
    thành lời ! Để khi trái tình yêu đã chín lại rơi vào vườn luyến tiếc. Sao lại
    quá chậm trể, muộn màng…
    Người đi biền biệt, xa thẳm bên kia trời Việt , mang theo giấc mơ tình
    không thành ! để cho : trầu vàng lạ với cau xanh . thật chạnh lòng .mãi mãi
    là nổi niềm day dứt khôn nguôi !
    Nơi quê nhà, người con gái lập gia đình. Theo khuôn mẫu Phong kiến,
    Như một định mệnh gắn chặc vào số phận! Ngày ngày phải lam lũ với đồng
    ruộng , một nắng hai sương…vất vả như cánh cò chở nắng!
    Tình yêu xưa, được lồng vào lời ru con như gởi gắm cả tâm hồn vào
    miền quá khứ. Khép lại cuộc tình lỡ làng…
    Người đi đã có lần nào tìm về nơi : Tiễn hẹn hò..úa lạnh cuộc chia ly
    Chưa ? Nếu có, thì quả thật đây là một cuộc tình TUYỆT VỜI .
    Cảm ơn tác giả đã sống thực lòng mình.

    Trả lờiXóa
  2. TRỌNG TRANH
    NGười đi biền biệt trời âu
    Để em ôm trọn nổi sầu không quên

    Trả lờiXóa