Ông Hậu bước nhẹ ra
vườn, khu rừng gùi xanh kịt. Lá khô dày đặc, mỗi bước đi của ông đạp trên lá
nghe lạo xạo làm cho khu rừng đã vắng càng vắng hơn
Tấm bước đi Theo ông
Ông Hậu quay lại bảo
-Tấm vào nhà trông bà đi
Tại sao không giữ cụ
mà ra đây làm gì ?
Ông Hậu vẹt bờ
cỏ lau
mà đi , bước sang tháng chạp mùa
này là mùa khô cỏ cháy trắng, cỏ khô theo màu nắng, những cọng cỏ lau lúc lắc trăng trắng phớt tím . ông Hậu
cứ mải vạch đường nghe lẹt xẹt, ào ào, động đậy khóm cỏ ngước mắt lên thì ngôi miễu lại hiện ra âm u
xưa cỗ trước mặt mình trời vừa chập
choạng tối
Ngôi miếu vẩn vậy , chẳng ai sữa san. Hình như ngôi
miếu xuống cấp đi nhiều những sợi dây
gùi ngày xưa sần sùi như con rắn bò chằng chịt nay lớn nhìn nó ông cảm thấy rợn người
Chợt nghe có tiếng tằng hắng ông ngoảnh lại thì ra thằng Tấm vẫn theo mình nó gảy đầu rồi nói :
-Bà ngủ rồi
Ông Hậu đốt nén
hương chấp tay khấn nho nhỏ rồi cấm trên chiếc lư bắng đồng chật ních đầu chân nhang Tấm bước tới tay bưng vội ba chung nước uống ừng ực .Đó là một thói quen đã có
từ khi Tấm còn nhỏ
Ngồi trên cái xích đu bằng dây gùi ông Hậu
nhớ các bạn của ông thuở nhỏ vì sợ rắn thần trong cái miếu Bồ Đề mà cứ
vất ngoài bìa rừng để hái trái nhản lồng , nhản chày cò ke , trái giấy mà mang về nhà bắn ống thục bữa nào đông lắm mới rũ nhau vào
tận trong giữa rừng, có lần cả bọn nghịch ngợm lấy giàn thung bắn vào con
hạc bị cụ Mía chửi rủa um xùm chúng nó chạy ra bìa rừng thở hào hào hểnh hểnh cười khúc khích kéo nhau về khi
trời sẫm tối
Khoảng năm 1973 Ông
Hậu nhận nhiệm vụ liên lạc dẩn đường
. Dạo này địch lục soát ráo riết
.Đêm đến, Địch phát loa lệnh giáo nghiêm một lần đi công tác đi qua khu miếu
này ,đàn mình giẫm lên vườn cà của cụ
Mía nghe lóp bóp rồi băng qua Bào Rong về bào Hai Năm để vào căn cứ Bời Lời
Cụ Mía và Tấm vốn
chẳng ruột rà thân thích , là người dưng nước lả với nhau , tình thương của bà
Mía dành cho thắng Tấm bà phải hi sinh
đời con gái làm lụng vất vã để nuôi đứa bé tật nguyền ngay từ khi còn đỏ hỏn của người mẹ nhẫn tâm nào đó quẳng
thắng nhỏ vào trong chiếc bọc ni lông đen bỏ giữa rừng bà Mía mang về
sau một chiều đi cúng nước
Tấm lớn lên cứ bờ bẩn cùng
cụ bà , làm chuyện nhà bà gọi gì làm nấy , quét sân , quét nhà ,
nhốt gà , cúng nước , thắp hương
cho ngôi miếu cổ của họ tộc bà Mía Từ
ngày có Tấm về ở gian nhà đỡ hiu quạnh
Ông Hậu nhớ tiếng gọi bà Mía gọi
-Bưng nước ra cúng miếu con
Chiếc áo dài màu đen
súng xính cụ Mía bước đi chậm chạp Tấm theo sau mỗi chiều lúc trời chạng
vạng Tiếng xẹt của nhang tiếng rụng bịch của gùi chín , mùi thơm thoang thoảng
Một lát sau cụ bảo:
-Tấm bưng nước cho cụ uống
Cụ nhìn ba chung nước cạn bà chỉ biết trố mắt hốt hoảng hai bà cháu vội vào nhà trong
lòng thắc mắc
-Thằng Tấm chẳng cẩn
thận lần sao lấy nước đổ lấy gì bà uống
-Con không có làm đổ
Bà bảo con không nói láo
-Sao con nói láo Tấm ?
Nó khóc bù lu bù loa
đứng ôm góc cột trước hiên nhà
-Ngày mai ngày rằm tháng mười rồi hả Tấm ?
-Dạ con không biết thấy trăng hôm nay tròn
Cái chân tật nguyền nó múa nhảy vì nó nghỉ đến chén chè nếp bà nó hay nấu để cúng miếu
Sáng hôm sau ,Bà dậy thật sớm ,Bà lột đậu ngâm vào cái nồi đất nhỏ cho mềm để
nấu chè cúng rằm bà hái vài lá dứa thơm sắc nhỏ
để trên cái treo đưa qua đưa lại .Dưới nhà bếp,chiều đến bếp lửa cháy sáng, mùi
nếp thơm sôi tỏa ra thơm phức Bà múc chè vào cái chén chưng nom rồi đặt vào chiếc mâm gổ
Tấm đi trước, bà theo sau con đường quen thuộc mà mỗi ngày
hai bà cháu không đi thì lại nhớ.Mâm chè đặt lên thành miếu nghe tiếng cóp hai bà
cháu trải tấm chiếu rồi lạy liên tục bà khấn thầm Tấm cũng khấn theo không biết nó nói gì cụ Mía cũng vậy
Chợt bà gọi
-Trời sụp rồi về con
Tấm bưng mâm đội
trên đầu qua khỏi tầm lau sậy ,Tấm đi
một mạch như con sóc nhỏ bà đi theo không kịp bà nói ;
-
Để nhè nhẹ mâm
xuống con
Bà Mía kinh ngạc khi sáu chén chè còn lại hai chén và ba ly nước đều cạn
Tấm tức tối dí con mèo đen chạy vòng vòng đánh một trận quanh nhà vì cướp mất bốn chén
chè của nó giá như không có con mèo đen thì Tấm có cả ngày ăn chè thỏa thích ức quá nó ngồi bệt xuống thềm khóc nước mắt chảy ròng ròng
Bà Mía bảo:
- Thôi con nó lở ăn rồi mai bà nấu
khác cho con
Đêm xuống ngôi nhà vắng lặng tiếng phát loa của bọn dân
vệ tiếng mất tiếng còn
-Nghe họ nói gì con ?
Tấm thỏ
thẻ
-
Ta nói giới nghiêm đó bà
- Hôm qua bắn suốt đêm hôm nay lại giới nghiêm làm sao
bà đi chợ mua gì nhà mình hết nhang rồi
mấy ngày nay
tiếng súng chát chát tiếng giày đinh bọn lính tiếng cười nói bà và Tấm ở trong nhà đốt nhang không ra miếu bà xót ruột lắm. Cái miếu xa
nhà bà định dành dụm chút tiền xin phép
ông để chọn ngày lành tháng tốt dời miếu
về để tiện cho việc cúng nước
Bọn lính rút bà cháu thằng Tấm vui
lắm ,nhà có khói bốc lên tiếng con gà la ao áo
hai bà cháu làm gà nấu cháu cúng miễu mừng tai nạn đã qua .Tấm vui
mừng chạy đi chạy lại con gà luộc tréo
chân thịt vàng như nghệ đặt trên
chiếc mâm gỗ thường ngày
Năm này bà mới sáu mươi mà mắt
chẳng thấy vàchẳng thính tai bà chẳng thấy
đường nghe tiếng được tiếng mất
-
Bà bảo
-
Nhốt con mèo lại
Tấm
-
Tấm nhốt mèo lại trong chiếc lồng bàng nó kêu meo meo văng vẳng cả khu rừng con gà luộc và ba chén cháo đặt lên miếu nén nhang
đốt lên hương tỏa ra thơm phức hôm nay bà khấn lâu lắm
Bà nói với Tấm
-Lằn đạn hôm qua đánh soạt rớt sau
bụi chuối hai bà cháu ngồi dưới trảng xê hết vía kinh hồn nhờ ông thần đỡ đó
con
Vừa nói hai bà cháu ra phía
sau quét lá đốt vì mấy ngày giáo
nghiêm lá cây rụng lớp lớp mải lo quét
lá trời tối lúc nào cả hai bà cháu không hề hay biết
-
Bà đi trước kẻo
không thấy đường
Lưng bà không thẳng như lúc trước Thằng tấm giơ tay lấy cái mâm
đội lên đầu đi một mạch vào đến nhà con mèo la hoài vì bị nhốt Cụ Mía thả nó nó
chạy bán sống bán chết phi thẳng về phía rừng
Bà hốt hoảng
-Trời Con gà bị xé hai gan mề không còn, ba chén cháo ai chén sạch Bà
mía run cành cạch
-
Sao lạ quá vậy
Tấm ?
-Con sợ quá có ma đó bà
Bà trấn an
-Con Nói bậy
Bà múc cháo trong nồi xé gà cho Tấm ăn Tấm
khen ngon đáo để Bà cũng ăn hoa loa không biết ngon lành tí nào
Tối hôm đó Bà nằm trên giường thao
thức không sao ngủ được thằng Tấm ngủ như chết
Trăng sáng Bà bước ra sân bổng một
bóng đen xuất hiện trước mặt bà làm bà đứng cả tim rồi khoác tay ra hiệu im
lặng
-
Dì ba con cám ơn dì đã cứu con co ro trong miếu năm ngày qua qua
-
Bà mía chẳng nói được lời nào vì sợ hãy bóng đen lủi thủi ra phía bìa rừng rồi mất hẳn
Sáng hôm sau hai bà cháu nhìn vào
cái sân đất in dấu chiếc dép râu còn để lại hôm qua
Một câu chuyện có thật trong chiến tranh
Trả lờiXóaphải không tác giả? Trước đây, chính
quyền Sài gòn thường áp dụng luật Giới
nghiêm , mục đích không cho dân chúng
đi lại trong một vùng vào thời gian nào
đó ,do bọn chúng qui định...Giới nghiêm
chớ không là giáo nghiêm nghen tác giả !
Xin chúc mừng