Thứ Bảy, 16 tháng 3, 2013

LỜI MÁ DẶN








Chiếc nôi này
 Thuở má còn son
Cọng rau nuôi con lớn lên
 từ cái biềng cái trấp
Con cá cắn câu
giữa mùa nước ngập
Con cua đồng
cũng no bữa ngày qua .....

Luống cày phẳng phiu
trên gò nổi ngôi nhà
gốc trâm bầu xanh
 chiều về ôm bóng nắng
Giọt mồ hôi đã thơm
trên vai áo ba chưa lành lặn
Chiếc  áo nhớ hơi bùn
má lặn  dưới đồng sâu

Quá khứ qua rồi
Con bước vàođời
 trời rạng sáng
 Con giậm chân mình
Lên mảnh đất quê hương
Dẫu  chuyến tàu  ngược xuôi
Đời con bương bã
Con nhớ quay về
Đừng xa
Đừng lạ ...nhé con yêu

2 nhận xét:

  1. Biết bao người
    Cố quên đi ngày tháng
    Cơ cực nhọc nhằn bên đồng ruộng quê hương
    Quên đi tiếng ầu ơ của mẹ mỗi trưa hè
    Quên dáng nghiêng nghiêng của cha trên nền chiều xám lạnh
    Cố vơ vào mình một cuộc sống thị thành
    Với văn minh, với bao tiện nghi hiện đại
    Xấu hổ khi có người biết gốc tích quê xưa...
    Lời mẹ dặn đã rơi vào khoảng lặng
    Một khoảng lặng ... chết người ...
    Cha mẹ... vẫn chờ con...

    Trả lờiXóa
  2. THANH LIÊM

    Tất tả đồng sâu....
    Quạnh hiu, 4 mùa lặn lội !
    Mồ hôi bưng biền vệt mặn áo vá vai
    Con vào đời mang lời ru năm tháng
    Bước chân quê mang cùng khắp cả vùng miền
    Tên đất , tình người là một phần máu thịt
    Nơi đâu...nơi đâu
    Vẫn tha thiết hồn quê !

    Trả lờiXóa