Có lẽ bây giờ
Em về lại con đường xưa
Vạt nắng nghiêng lưa thưa hoa bần rụng trắng
Em có ngỡ ngàng khi nhìn giọt nắng
Vàng hoe mà trầm lặng một khoãng trời ...
Có lẽ bây giờ
Quá xế nữa cuộc đời
Lối mòn xưa quây quần bên bờ ruộng cạn
Quá khứ đau thương lộn nhào
Nhuộm đen chiều chạng vạng
Bóng đen não lòng tiếc nuối sáng bình minh
Có lẽ bây giờ
Em cúi nhìn
Ngoãnh lại phía sau ta chẵng còn điễm tựa
Lối ta về vẫn là vùng đất hứa
Bùn nhơ bê bết như bao hôm nào
Hoa cau rụng trắng
Ngan ngát bờ ao
Ngoãnh lại phía sau nát nhào bờ bức rức
Ta cố ngủ say xóa vết sâu trong tìm thức
Vết lòng trớ trêu mù oán vụn về
Có lẽ bây giờ
Nắng có còn rạng chân đê
lối em về
Nhạt màu trăng bến hẹn
Trở lại ruộng vườn ta thầm vun vén
vạt áo te khúc đau lòng nghèn nghẹn ưu tư
Có lẽ bây giờ
.........................
.........................
Em đang sống
giấc mộng hình như ....
Em về con đường xưa
Trả lờiXóaLưa thưa nghiêng giọt nắng
Bờ ao trắng hoa cau
Thơm lừng màu kỷ niệm
Ngày đầu xây cuộc đời.