Thứ Bảy, 11 tháng 5, 2013
KHÔNG ĐỀ
Cổ tích giữa đời thường
lạc lối mùa bể dâu
bây chừ ?
trăng quê có nghiêng đầu nơi bến cũ
điên điển nở vàng có còn xót nụ
chấp chới sương chiều ru ngủ khoảng mông lung
dưới bóng đêm
vẩn canh cánh chiếc mùng
đời xanh lá chập chùng bên sóng lúa
bạc bẽo
dõi theo em đêm đen vây bủa
phận nhành dâu quanh quẫn kiếp gia phong
gió giao mùa
đời em lạnh lắm phải không ?
cái rét tháng ba kéo dài
trời thương
khéo xây cầu vòng cho đỏ hoe màu mắt
nhịp nhớ thương chứa bảy sắc dỗi hờn
mà bảo rằng
xua rét cho nhau ?
còn lai ta với ta đừng hỏi vì sao
những quả tim muôn màu giờ mới hiểu
nhịp loạn lung tung mỗi kiểu
hãy lớn lên cùng mở rộng bay xa
em hãy xem mình
còn là hạt cát giữa vũ trụ bao la .....
ĐẮNG NGỌT
Ngập ngừng lang thang góc phố
Bờ thương
ngỡ đàn chim liu lo xây tổ
Bờ nhớ bên này
mùa về đang độ nở đóa li tan...
Lá rừng rơi nhiều
như đưa tiển nấm mộ thơ hoang
Bèo dạt mây trôi
Tấp ta nơi hai đầu phản diện
Tằm đang độ mùa nhả tơ
Khoe trăng
Tình thơ lúng luyến
Xa cách nhau rồi
Ẩn hiện khúc hờn ghen ...
lá chen hoa giữa lòng phố thị đan xen
Thật giả ?
Có không?
Thấp hèn ?
Ngập tràn rác rưỡi ?
Trách những trái tim đang nồng nàng hương bưởi
đón niềm vui thưởng ngoạn
lúc trời chiều .....
môi đã nhạt
theo màu nắng mòn mỏi hương yêu
Xơ xác cành khô ai nỡ nào nhiều thêu dệt
Ngắt mạnh tình nhau
Giờ xem như đã hết
Tình thi nhân thô kệch đến thế sao ?
Vườn thơ ơi
Mở rộng hồn để hứng nắng trên đời
Hồn đắng ngọt đượm màu thêm tí nữa !
Cho ý thơ tứ thơ rực thêm ngọn lửa
Tung hứng giữa đời thường làm điểm tựa hồn thi nhân
Thứ Bảy, 4 tháng 5, 2013
CÓ LẼ BÂY GIỜ
Có lẽ bây giờ
Em về lại con đường xưa
Vạt nắng nghiêng lưa thưa hoa bần rụng trắng
Em có ngỡ ngàng khi nhìn giọt nắng
Vàng hoe mà trầm lặng một khoãng trời ...
Có lẽ bây giờ
Quá xế nữa cuộc đời
Lối mòn xưa quây quần bên bờ ruộng cạn
Quá khứ đau thương lộn nhào
Nhuộm đen chiều chạng vạng
Bóng đen não lòng tiếc nuối sáng bình minh
Có lẽ bây giờ
Em cúi nhìn
Ngoãnh lại phía sau ta chẵng còn điễm tựa
Lối ta về vẫn là vùng đất hứa
Bùn nhơ bê bết như bao hôm nào
Hoa cau rụng trắng
Ngan ngát bờ ao
Ngoãnh lại phía sau nát nhào bờ bức rức
Ta cố ngủ say xóa vết sâu trong tìm thức
Vết lòng trớ trêu mù oán vụn về
Có lẽ bây giờ
Nắng có còn rạng chân đê
lối em về
Nhạt màu trăng bến hẹn
Trở lại ruộng vườn ta thầm vun vén
vạt áo te khúc đau lòng nghèn nghẹn ưu tư
Có lẽ bây giờ
.........................
.........................
Em đang sống
giấc mộng hình như ....
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)